Thứ Bảy, 24 tháng 3, 2012

clip

CÂU CHUYỆN BUỒN CỦA TÔI [T]

CÂU CHUYỆN BUỒN CỦA TÔI [T]

Lứa tuổi học trò là những ngày tháng đẹp với những hạnh húc. Và đôi khi, tình yêu đôi lứa cũng đem lại những cảm xúc khác nhau, nhưng tất cả đều tạo nên một kỷ niệm đáng nhớ.

Câu chuyện sau đây sẽ đem lại cho ai đó đọc được những suy nghĩ về tình yêu. Nó là hạnh phúc hay đau khổ!?

Ảnh chỉ mang tính chất minh họa
                                                                                                                                        Nguồn internet
Cuộc tình đẹp đẽ bắt đầu khi tôi đã yêu một cô gái trong lớp. Lúc dầu tôi nghĩ đó chỉ là cảm xúc bất ngờ rồi chợt qua. Nhưng càng gần gũi người con gái đó, tôi lại càng yêu cô ấy nhiều hơn. Sự rụt rè, nhút nhát khiến tôi không đủ dũng cảm để nói với cô ấy. Nhưng thời gian tiếp thêm sức mạnh cho tôi, và bắt đầu mạnh dạn mà nói với cô ấy. Một buổi tối cuối thu, cầm chiếc phone trên tay, tôi đánh những dòng tin nhắn tỏ tình cô ấy. Trong lòng bỗng nhiên có cảm giác rất lạ, hình như là hồi hợp thì phải. Và tôi lo lắng khi thời gian trôi đã lâu mà cô ấy vẫn im lặng chưa thấy hồi am lại. Chợt nhiên, chiếc phone rung lên báo hiệu có tin nhắn của ai đó làm tôi giật mình trong cơn tuyệt vọng. Nhìn kỹ thì tin nhắn thì ra là của cô ấy. Tôi mở ra và bất ngờ khi cô ấy đac nhận lời làm quen này...

Quãng thời gian mà tôi cùng với cô ấy thật hạnh phúc. Cảm giác đó như một dòng cảm xúc dâng trào mà khi đang yêu thì ai cũng gặp phải. Tưởng rằng thời gian sẽ làm hai chúng tôi gần gủi nhau hơn nhưng một sự việc không ngờ đã xảy ra khiến một cuộc tình đang dang dở trở nên đau đớn và thù hận. Nguyên do và cũng là câu hỏi mà tôi khóc, có thể biết được khiến tôi trở nên khắc hẳn trong sự mù quán của thù hận. Tối đó, một buổi tối khi mùa Xuân đã qua, tôi không biết gì và cứ tưởng rằng cô ấy đang bình thường như mọi ngày. Tôi tặng cô ấy một món quà ý nghĩa của tình yêu. Nhưng rồi qua ngày hôm sau, cô ấy gặp tôi và trả lại món quá đó. Và tôi biết chắc rằng đã có chuyện. Cô ấy nói lời chia tay mà tôi cứ ngỡ ra mà nhìn. Từ lúc đó, tôi như người mất hồn, cứ nhìn và im lặng mà sống. Dôi lúc tôi chạy trốn, lẫn tránh đi hiện tại, nhưng càng cố tôi lại nhớ đến những kỷ niệm, hình ảnh về cô ấy. Ký ức đem lại hạnh phúc, nhưng hiện tại llaij đem đến nỗi đau, như mooitj người mất tất cả. Tình hình học tập, và tâm trạng của tôi ngày càng bị giảm sút. Khó mà có thể trở lại như trước. Tưởng rằng thời gian sẽ xóa nhòa đi những vết dao trong lòng tôi. Nhưng trước ngày 14/02 – ngày lễ tình yêu. Tôi cô đơn đi trong đem tối, chợt gặp thấy cô ấy đang cầm đóa hoa của một người khác tặng. Nhìn thấy cảnh tượng đó, tôi đã thật sự sốc và thù hận đã nổi lên. Cũng từ đấy bắt đầu những sai lầm mà tôi mắc phải...


TO BE CONTINOSE !!!